Con sinh ra và lớn lên trong một gia đình thương gia, có bốn chị em. Tuy con là chị lớn, nhưng lại được nuông chiều từ nhỏ. Do trước mẹ con sinh những người con đầu đều mất, nên mẹ vào chùa cầu tự rồi sinh ra con, nên mẹ coi con là của trời Phật, nên không bao giờ nặng lời. Chính vì thế con trở nên là người sống rất ích kỷ, khó tính, nóng nảy, luôn cho mình là nhất.
Đến lúc lập gia đình riêng, cuộc sống tuy thiếu thốn những rất hạnh phúc. Vợ chồng con sinh được ba cháu: một trai, hai gái. Cuộc sống của chúng con tuy còn khó khăn nhưng cũng rất quan tâm đến các cháu.
Năm 1983, một tai họa lớn đã đổ xuống gia đình chúng con. Cháu trai lớn chỉ mới 10 tuổi đi học về theo chúng bạn đi tắm sông, chẳng may bị chết đuối. Từ đó, trong một thời gian dài, vợ chồng con rất đau đớn, buồn rầu, suy nghĩ không nguôi, chỉ lấy công việc làm vui, chứ không có hướng phấn đấu gì.
Cõi đời, vạn vật vô thường, giả tạm, nên cố gieo duyên với Phật pháp để tránh những khổ đau giống như con đã vướng phải.
Đến năm 2005 con xây thêm ngôi nhà mới, chuyển lên ở được 16 ngày thì con bị bệnh nặng. Đi khám bệnh viện Hòa Bình, bác sĩ kết luận hơi sưng đỏ dạ dày. Con có lấy thuốc về uống nhưng không khỏi. Con bảo chồng chuyển lên bệnh viện Bạch Mai trung ương. Ở đó, bác sĩ cũng kết luận như thế rồi cho một bọc thuốc về uống. Nhưng uống được hai ngày thì tự dưng thấy đau dữ dội.
Nhiều đêm khó thở con phải đi cấp cứu tại bệnh viện đa khoa tỉnh Hải Dương. Vào viện điều trị bệnh lại càng tăng, chồng con sợ nên xin bác sĩ chuyển lên tuyến trên. Bác sĩ nói bệnh này là bệnh lý của phụ nữ, cứ ở đây mấy ngày là khỏi, nhưng con đã nằm mấy tháng mà không thấy bệnh thuyên giảm.
Đau đớn vật vã, lúc đau ở bụng, lúc đau ở tay chân, có lúc như khỏi hẳn, lúc nói linh tinh rồi khi hỏi lại thì không nhớ. Cứ như vậy, con thường xuyên cấp cứu qua rất nhiều bệnh viện cao cấp trên Hà Nội như bệnh viện Việt Pháp mà vẫn không có kết quả khả quan. Có người quen giới thiệu chữa bằng thuốc nam, con cũng nghe theo nhưng bệnh không khỏi được bao nhiêu. Người quen chỉ tiếp đến một ông thầy khác, con lại cùng chồng lên huyện Chí Linh và ở đó chữa bệnh tới sáu tháng liền. Bệnh khỏi không thấy đâu mà lúc nào trên người con cũng đầy vết sưng phồng do đốt hương ngải châm cứu của thầy thuốc. Sau sáu tháng không hiệu quả, con lại nghe người quen chỉ tiếp sang thầy thuốc khác để điều trị, mong cầu được khỏi bệnh dù tốn bao nhiêu tiền cũng không tiếc. Việc đi lại chữa bệnh của con cũng đã tốn rất nhiều tiền, nhưng con không dám than phiền với chồng, sợ các con buồn phiền. Con đã đi điều trị ở Tây Nguyên, khi về nhà cũng đi nhiều bệnh viện và các thầy thuốc nam, thuốc bắc một thời gian dài mà bệnh ngày càng nặng hơn. Con khóc rất nhiều và thấy có lẽ mình đành phải chấp nhận số phận nghiệt ngã này. Trong những lúc khó khăn ấy, chồng con luôn ở bên cạnh động viên, an ủi, chạy chữa thuốc men mà không hề than phiền một lời nên con thấy được an ủi phần nào.
Chồng con nghĩ chỉ còn cách là đi tìm thầy chữa bệnh về tâm linh. Chúng con đi xem bói, thầy cũng bảo phải trình “đồng” mở “phủ” mới khởi vì căn cao, nghiệp nặng cần phải giải. Con đã nghe theo và tốn rất nhiều tiền nhưng không giải quyết được bệnh tật của mình.
Từ đó, ngày cũng như đêm, con bồn chồn, hoang tưởng vẩn vơ không ngủ được, nằm ngồi không lúc nào yên. Lúc thì la hét lớn, lúc lại kêu khóc, đầu óc nghĩ vẩn vơ, chỉ muốn chết cho rồi. Và cứ thế con đã nhiều lần tìm đến cái chết nhưng đều bị phát hiện, bởi chồng con luôn luôn ở bên cạnh quan tâm săn sóc.
Ban Thông tin Truyền thông Trung ương
Đánh giá